A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Lão Hân

Lão Hân nghiến răng bóp phanh hết cả hơi mà chiếc xe ba bánh vẫn trôi tới cả mét mới chịu dừng lại. Mặt đường buổi trưa như bốc lửa. Hàng trăm cái mũ bảo hiểm lố nhố dồn toa tiếp tục thiêu đốt những cái đầu bên trong vốn đã căng lên vì cơm áo gạo tiền. Trên cao, chiếc đồng hồ đếm ngược vẫn chậm rãi nhả từng con số lạnh lùng 87, 86, 85…bao giờ mới hết đây. Phía bên kia đèn, ô tô xe máy tầng tầng lớp lớp tràn lên như vừa nhận lệnh xung phong. Tiếng còi xe inh ỏi. Có người đã nói : khi đến Việt Nam tôi hiểu thế nào là một phần trăm giây, đó là khoảng cách từ khi đèn xanh bật lên và lúc người đằng sau bấm còi. Cấm có sai. Những chiếc xe buýt lèn chặt người lồng lên áp sát nhau không cho ai vượt, thế mà vẫn có những anh xe máy láu cá luồn lách, len lỏi giữa những cỗ quan tài bay khổng lồ ấy như những con chuột chạy giữa đống đồ của một anh giàu xổi.

Lão Hân

 

Rồi một ngày em đến đám chăn bò vui sao…

 

Lão Hân nghiến răng bóp phanh hết cả hơi mà chiếc xe ba bánh vẫn trôi tới cả mét mới chịu dừng lại. Mặt đường buổi trưa như bốc lửa. Hàng trăm cái mũ bảo hiểm lố nhố dồn toa tiếp tục thiêu đốt những cái đầu bên trong vốn đã căng lên vì cơm áo gạo tiền. Trên cao, chiếc đồng hồ đếm ngược vẫn chậm rãi nhả từng con số lạnh lùng 87, 86, 85…bao giờ mới hết đây. Phía bên kia đèn, ô tô xe máy tầng tầng lớp lớp tràn lên như vừa nhận lệnh xung phong. Tiếng còi xe inh ỏi. Có người đã nói : khi đến Việt Nam tôi hiểu thế nào là một phần trăm giây, đó là khoảng cách từ khi đèn xanh bật lên và lúc người đằng sau bấm còi. Cấm có sai. Những chiếc xe buýt lèn chặt người lồng lên áp sát nhau không cho ai vượt, thế mà vẫn có những anh xe máy láu cá luồn lách, len lỏi giữa những cỗ quan tài bay khổng lồ ấy như những con chuột chạy giữa đống đồ của một anh giàu xổi.

 

Đường xá như khẹc !

 

Lão Hân vừa chửi đổng vừa quay lại với chai nước vối uống tạm, tiện thể kiểm tra hàng. Sau lưng lão, bên cạnh dòng chữ Alô là tới, sáu tấm đá xẻ màu hồng nhạt dựa sát vào hai bên thành xe. Nham nhở hai đầu nhưng bề mặt tuyệt đối phẳng với những chấm đen, vàng tuyệt hảo, đúng mốt. Phía trên thùng xe loe ngoe ba sợi dây thép buộc hàng sót lại. Khói xe mù mịt cộng với bụi đường đè dúi dụi những lá phổi tội nghiệp của dân thành phố. Sương mù.

 

Đèn chuyển sang tín hiệu xanh, chưa đầy một phần trăm giây, lão Hân đã thấy gã tài xế đằng sau bấm còi inh ỏi. Bấm cái đéo gì ! Lão quay lại văng tục rồi kéo tay ga. Cái ống năm tấm của lão ì ạch bò khỏi vạch xuất phát.

 

Khi xe đã bon bon trên đường, lão Hân với tay bật chiếc radio Trung quốc nhỏ để ở đầu xe. Đồ cổ nhưng chạy còn tốt lắm, chỉ một viên pin đại hai nghìn là nghe được vài tháng mà đài nào cũng được cả. Buổi tối lão còn nghe cả đài BBC rồi RFI tiếng Việt nữa cơ đấy. Ngày xưa còn nghe cả truyện Tàu trên đài vào buổi tối nữa. Kể cũng lạ, chém giết nhau cả nghìn năm. Chửi bới, lên án cả nghìn năm, ấy thế mà cái anh truyện Tàu vẫn làm khối người Việt say như điếu đổ để hong hóng mỗi tối được nghe một đoạn truyện. Sau này, khi ảnh hưởng đã đủ mạnh và bị cạnh tranh bởi những phương tiện truyền thông khác, ‘’đài Tàu’’ đã lui vào dĩ vãng kéo theo cả cái thuật ngữ mà nó đã sinh ra vào cõi chết. Lão xoay xoay núm điều khiển volume không hiểu sao cứ tậm tịt mấy hôm nay. Mời các bạn nghe chương trình Công nghiệp và dịch vụ, chương trình do công ty LLC tài trợ. Quảng cáo. Quảng cáo bây giờ là cái mốt. Người ta có thể một ngày không gặp người thân chứ gặp quảng cáo thì ngày nào cũng phải đến hàng chục lần. Chết tiệt. Lão vặn núm turner sang phải. Zone FM, chương trình ca nhạc giải trí hot nhất Việt Nam. Chương trình được thực hiện với sự trợ giúp của hãng gà quay… Ối giời thế này thì chết, sao cứ phải quảng cáo nhiều thế nhỉ, rác tai quá. Chào bác, bác đi đâu đấy.Tôi đang định đi mua cuộn dây điện. Hôm qua mới bật điều hòa được một lúc thì…. Đến phát điên. Nghe đã thấy mùi quảng cáo nồng nặc đến lợm giọng.

 

Lão Hân ghét quảng cáo. Không phải lão ghét vì mình không đủ tiền mua những thứ được quảng cáo, mà là vì lão ghét sự giả dối và trâng tráo. Những câu nói mà chỉ nghe đã biết là made in Việt Nam và vụng về đến thô thiển. Nhưng cái lão ghét nhất là cái bọn nó cứ lợi dụng danh nghĩa và không ngần ngại lôi cả những cái thiêng liêng nhất ra để tư lợi. Nếu bạn yêu nước hãy dùng sản phẩm của chúng tôi vì như thế mỗi lần bạn đã ủng hộ cho đội tuyển bóng đá Việt Nam một trăm đồng.

Trâng tráo!

 

Hóa ra lòng yêu nước bây giờ cũng có giá. Và cái đội tuyển bóng đá kia tư cách gì mà đại diện cho cả một khái niệm thiêng liêng mà vì nó lão đã hy sinh cả một phần cơ thể mình. Lão Hân bực bội xoay mạnh núm turner. Các đồng chí và các bạn thân mến, cách đây đúng XX năm, quân và dân ta đã anh dũng đứng lên tấn công Mỹ Ngụy trên toàn chiến trường Miền Nam và đã làm nên những chiến công hiển hách rạng danh non sông, giống nòi…Cùng ngày này, chúng ta đã chiếm được thành phố Huế, lập nên chính quyền cách mạng, làm cho bè lũ tay sai phải khiếp đảm,… Lão Hân táp vội xe vào lề đường rồi tắt chiếc radio.

 

          Lão uống một hơi hết chai nước còn lại.  Nóng quá. Đau quá. Chỗ thịt đầu chỗ hai chân cụt của lão lại nhói lên, hai bên hông đau thắt. Nóng quá, đau quá…

Một mùa thu đỏ lửa. Lão cùng các đồng đội bị bọn Mỹ bao vây. Từng người một ra đi, tăng cháy hết cả. Cấm thành cũng ngun ngút cháy mấy ngày liền. Lão đang lẩn lút chạy qua cửa Thượng Tứ thì nghe thấy tiếng xe. Hai tiểu đội lính Mỹ vùn vụt chạy về phía lão. Quá hoảng, lão nhảy ngay xuống mương và lẩn dưới vòm cầu. Bọn chúng không đi mà dừng lại xì xồ trao đổi rồi lại lên xe đi. Lão rón rén định bơi lên tìm đường lẩn tránh thì có tiếng nói vang lên từ phía sau : Đừng đi chú, vẫn còn một thằng trên đó hè. Lão giật mình quay lại, một thằng bé mặc đồ nhà chùa ngồi sau lão từ bao giờ. Cái lọn tóc của nó ướt sũng như thể vừa bơi từ đâu lại. Sao cháu biết. Chú bé đáp : Người hắn bốc mùi mà chú không ngửi thấy sao. Từ chỗ nấp đến mặt cầu đến cả hai mét, với gió thổi nữa mà tại sao thằng bé lại ngửi thấy mùi thằng tây nhỉ? Mà nó ở đó từ bao giờ sao mình không nhìn thấy? Đi theo tui, tui chỉ đường cho. Thằng bé dẫn Hân bơi từ từ sang bên trái rồi lên bờ đi tiếp. Đến cây cầu sắt, Hân dừng lại đi tiểu nhưng vẫn để mắt đến thằng bé thế mà không hiểu thế nào lại không thấy nó đâu nữa. Sau này Hân vẫn không thể hiểu thằng bé xuất hiện và biến mất như thế nào. Về tới điểm hẹn của đơn vị, Hân bước vào phòng để các tài liệu quý đã sưu tập được định chuyển đi để về đến đơn vị mang ra nghiên cứu tiếp. Vừa đẩy cửa vào thì có tiếng nổ khô, đục vang lên. Một quả mìn tự tạo được cài ngay cánh cửa để bẫy những kẻ biết được giá trị của thư tịch trong phòng này. Ai đó đã cài lại quả mìn ấy trước khi chuyển đi. Hân ngất đi và khi tỉnh lại đã thấy mình trong chùa. Một vị sư đi qua nghe thấy tiếng nổ đã chạy vào cứu giúp. Hân được sư thầy chữa trị và che giấu cho đến khi trở lại được với đơn vị hai năm sau đó. Trong những cơn mê sảng, Hân trông thấy thấp thoáng một vài lần cậu bé mặc áo nhà chùa đã giúp mình dưới gầm cầu Thượng Tứ hôm nào nhưng khi hỏi cả chùa bảo chưa bao giờ có cậu bé nào ở đây. Sau này, Hân cứ tự hỏi không biết chuyện đó có thực sự xảy ra hay không.

 

Ông ơi, ông có sao không ? Một thằng bé bán xổ số dạo lay gọi lão. Lão Hân mở mắt, định thần lại rồi thều thào : không sao cháu ạ. Cháu gọi cho ông cốc trà đá nhé. Thằng bé chạy ào qua đường rồi quay lại đưa cho lão cốc trà đá. Nước lạnh làm lão tỉnh cả người. Lão Hân đưa tiền cho thằng bé qua đường trả tiền cốc nước cảm ơn nó rồi nổ máy tiếp tục đi.

Khuôn mặt thằng bé !

Không thể thế được !

Khuôn mặt thằng bé !

Không có lọn tóc thả rơi ấy nhưng nụ cười ấy. Ánh mắt ấy.

 

Ối trời, thằng bé ấy !

 

Lão Hân quay xe lại.

Đường đông quá. Trời nóng, ai cũng phóng như bay để về nhà.

Đi cả năm trăm mét mới có chỗ rẽ.

Lão Hân phóng như bay.

Cỗ ống năm tấm của lão thậm chí còn nhanh hơn những chiếc xe buýt đang khạc ra những cụm mây khói đen sau mỗi lần dừng lại.

Lão vặn hết tay ga.

Có năm trăm mét thôi mà, thằng bé đâu nhỉ.

Lính Mỹ ! Thằng bé !

Lửa cháy ! Thằng bé !

Mìn nổ ! Thằng bé !

Cắt chân ! Thằng bé !

Sốt cao ! Thằng bé !

Một bóng người chợt xuất hiện trước mắt lão !

Lão bóp cả hai phanh !...

Một tiếng rú !

….

Chiếc nón bay lên rồi gió cuốn đi. Người qua đường xúm lại. Còi xe inh ỏi.

Lão thoáng cảm nhận được cái cảm giác kênh kênh tay khi nghiến lên xác địch như hồi còn lái tăng.

Gánh hàng mã của cô gái vẫn để bên cột đèn giao thông.

Chị chết mà chưa kịp nhặt được tờ năm trăm đồng ai đó đã làm rơi ở ngã tư.

Qua lớp kính vỡ và đôi mắt nhòe máu, lão Hân thấy bên kia đường dáng thằng bé đang quay lưng bỏ đi.

 

                                                                           Hà Nội 19 tháng 1 năm 2008


Tags: 483
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết
Tin liên quan